Natiure - i in Nature

  • Home
  • Natiure - i in Nature

Natiure - i in Nature Nơi tôi tuỳ tiện viết về thiên nhiên trong trẻo, kỳ bí ở những vùng đất tôi đã đi qua.

“Đó là bài dân ca Kirghizia. Nghe điệu nhạc này bao giờ tôi cũng tưởng tượng đó là tiếng hát của 1 người cưỡi ngựa giong...
18/09/2024

“Đó là bài dân ca Kirghizia. Nghe điệu nhạc này bao giờ tôi cũng tưởng tượng đó là tiếng hát của 1 người cưỡi ngựa giong ruổi 1 mình trên thảo nguyên khi chiều xuống. Đường thì xa, thảo nguyên thì rộng, người ấy có thể nghĩ ngợi miên man và hát khe khẽ. Hát về những cảm xúc đang chứa chất trong lòng.” (1)

Tôi chẳng phải là một chàng kỵ mã. Nhưng khi lang thang qua những thảo nguyên của vùng đất Trung Á này, trong đầu tôi cũng vụt qua miên man suy nghĩ.

Đó là trong một buổi chiều tà từ Karakol đi theo hướng đông dọc theo bờ nam hồ Issyk Kul. Những dãy núi tuyết mờ mờ ở phía xa chạy xuống thành các triền thoai thoải trước khi chạm khẽ vào mặt hồ bằng dải cát loang loáng. Mặt trời đã hạ thấp mà vẫn còn sáng rực. Cả không gian như được trùm lên bởi một bầu không khí vàng nhạt, dịu êm. Vầng dương in dấu trên mặt hồ xanh biếc một dải lấp lánh. Ước rằng nếu không phải vội vã đường còn xa thì đã ngồi yên trên một mỏm đá ven hồ Issyk Kul thật lâu. Để gió núi đẩy đưa từng đợt sóng hồ ôm ấp nắng trời mà vỗ mát từ ngoài vào trong tên thị thành thiếu thốn.

Issyk Kul, chiếc hồ như một nơi chốn êm đềm cho mỗi người Kyrgyz. Người đã mệt lử vì đường đèo gồ ghề hay người đang yêu muốn nép mình vào nhau. Ai đứng trước mặt hồ biêng biếc ấy cũng thấy lòng dịu dàng hơn, tha thiết hơn. Xa tít đằng trước là mấy đỉnh tuyết phủ ở tận bờ bên kia in lên nền trời. Sau lưng đung đưa là mấy nhánh cỏ dại nở hoa trắng li ti. Những cái nắm tay giữa đất trời bình yên này sẽ trở thành thương nhớ khôn nguôi. Giống như Ilyax vì lỗi lầm tuổi trẻ mà bỏ lỡ mối tình đầu của mình thốt lên: “Ixứckun, Ixứckun, bài ca dang dở của tôi!…”

Sau dừng chân một đêm bên hồ Issyk Kul, chúng tôi tiếp tục đi về phía đông. Con đường đi qua vùng hồ Orto Tokoy nổi bật lên giữa xung quanh núi đồi sừng sừng trống trơ. Nước hồ xanh biếc nuôi dưỡng cho đất một lớp tốt tươi, nhìn từ xa như một bảng màu pha trộn lục lam chàm tím. Trên khắp thảo nguyên rộng lớn còn nhiều nhiều hồ nước ngọt nữa. Như là sương mai đọng trên cỏ. Như là nước mắt vương trên mi. Như là đong đầy tình yêu và nỗi nhớ của lớp lớp con người.

Đó là trên hàng dặm đường đi qua lớp lớp thảo nguyên từ Kazakhstan sang đến Kyrgyzstan. Xe chạy qua vùng Kegen vào một sáng mưa rét. Những dải thảo nguyên hoang vu ở vùng biên giới bị cắt đứt bởi các thung lũng hẹp. Sườn thung uốn nếp đều đặn như hai dải lụa xanh, như đất đai đang co ro trong cơn gió lạnh của một đợt rét cuối hè. Đồi núi bát ngát tươi xanh bị thổi vào một màu đìu hiu. Thảo nguyên như đang lặng lại để hút lấy ẩm ướt cho cỏ cây trước khi lại bừng lên giữa nắng hè.

Khi hồ Issyk Kul đã lùi lại phía sau thì đường chếch xuống phía nam để bắt đầu leo lên độ cao 3.000m bằng những dải đèo uốn lượn. Một vùng bình nguyên rộng lớn mà chính giữa là hồ nước lớn Song Kul hiện ra. Từ đây, thảo nguyên bát ngát chiếm cứ lấy tầm mắt của chúng tôi. Màu ngả vàng của cỏ cuối hè trải ra như bất tận trước khi nhấp nhô thành rặng núi ở chân trời. Chốc chốc lại gặp những đàn cừu đông đúc thấy xe tới là lật đật toả sang hai bên.

Xe rẽ vào và dừng lại ở một dãy lều bên hồ để nghỉ qua đêm. Được chạm chân xuống cỏ, chúng tôi hệt như trẻ con, chạy nhảy tung tăng. Sự bao la của thảo nguyên tự nhiên đem lại một cảm giác bé nhỏ mà tự do. Muốn làm một chú ngựa phi thật nhanh cho hết sức, rồi chán lại thong d**g gặm cỏ dưới ánh mặt trời. Cho tận đến khi ánh chiều rực rỡ nhuộm vàng đượm cả cánh đồng cỏ và vẩy lên đám mây trắng bồng bềnh trên đầu. Cảm giác như lạc vào một chốn thần tiên khuất nẻo, cho hồn những kẻ mộng mơ lãng đãng trôi.

“Tiếng đàn komuyz hát rằng chỉ lát nữa vầng dương sẽ lấp sau rặng đồi, một làn gió xanh mát rượi sẽ êm lặng lướt trên mặt đất, những bụi cỏ phơi biêng biếc và những bụi ngải đắng lá vàng mọc bên con đường đất nâu thẫm sẽ đung đưa, tung phấn bay theo gió. Thảo nguyên sẽ lắng nghe chàng kỵ mã, sẽ nghĩ ngợi và hoà giọng hát theo chàng…” (1)

Lại một lần nữa, tôi không phải chàng kị mã. Nhưng tôi sẽ ngân nga:

“Gửi tôi giữa nơi cỏ mềm ngắm mưa phùn rơi
Giữ cho tôi xanh ngát cuộc đời mới
Giống như em luôn hằng yêu tôi
Người yêu dấu ơi” (2)


(1) Cây phong non trùm khăn đỏ - Chinghiz Aitmatov
(2) Tôi muốn làm một cái cây - Hoàng Dũng

25/08/2024

Xử lý thế nào đối hành lý bị Vietjet vận chuyển chậm?

Altyn Arasan, núi tuyết, thông xanh và nắng chiếu biếc tim tôiAltyl Arasan nằm ở vị trí mà từ Almaty hay Bishkek bạn cũn...
22/07/2024

Altyn Arasan, núi tuyết, thông xanh và nắng chiếu biếc tim tôi

Altyl Arasan nằm ở vị trí mà từ Almaty hay Bishkek bạn cũng phải trải qua rất nhiều giờ ngồi ô tô để đến được.

Nhưng đó chỉ mới tới dưới chân núi. Người khách còn phải leo bộ khoảng 2-3 giờ nữa. Hoặc ngồi xe chuyên dụng cũng lâu không kém. Đá cuội từ to đến nhỏ cứ nằm lổm ngổm ra đường. Xe gọi là bò chứ không phải đi. Khách ngồi trên cứ như chơi bập bênh. Mông cứ phải là không liền được với ghế.

Nhưng mà đáng.

Một dòng suối chảy rì rầm ven đường đi đã thấy mê. Nước xô vào đá, nước xô vào nhau, cuồn cuộn trắng xóa. Lúc thì nó giấu mình dưới những dải thông cao vút trên vách đá. Lúc thì nó mặc sức tung bọt khi đi qua các bãi cỏ xanh rì.

Chỗ chúng tôi nghỉ cũng là một bãi cỏ như thế. Khi thông dạt sang hai bên, lùi lên các sườn núi. Thông nhường chỗ cho ngọn núi phủ tuyết xa xa đang sáng rực dưới mặt trời. Có phải từ đấy suối bắt đầu bước chạy không kìm được của mình. Lao xuống cho kịp mùa hè ngắn ngủi, tưới tắm cho bãi cỏ rặng cây trước khi lại bị giam cầm trong băng giá.



Đọc tiếp tại bình luận.

Vội vã quyết định đến Lào rồi Lào lại cho tôi được thong d**g.Trừ con tàu cao tốc chạy vun vút, chưa từng thấy điều gì v...
17/05/2024

Vội vã quyết định đến Lào rồi Lào lại cho tôi được thong d**g.

Trừ con tàu cao tốc chạy vun vút, chưa từng thấy điều gì vội vã ở Lào. Từ anh tài xế chạy xe bình tĩnh (không còi không vượt) dù chúng tôi nôn nóng sợ chậm tàu (rồi chậm thật). Đến mấy đầu bếp ở quán ăn tôi ghé đều cho chúng tôi thư thả ngắm trời ngắm đất ít nhất 15 phút.

Cho dù đó là Luang Prabang hay Vang Vieng, mỗi nơi có nét đặc trưng riêng, thì điểm chung dễ thấy là sự “không vội”.

Luang Prabang là cố đô của Lào trong khoảng 300 năm. Không biết có phải vì vậy nên thị trấn nằm cạnh sông Mekong này có chút gì đó trầm buồn. Hay là vì đạo Phật thấm đẫm nên sự hiền lành từ bên trong toát ra thành cách nói, cách ở hiền hoà bên ngoài. Cả thị trấn chỉ toàn nhà một đến hai tầng bằng gỗ (chỗ chúng tôi ở dù tên là “villa” đi nữa thì cũng thế). Chỉ có chùa chiền xây bằng đá và công trình thời Pháp thuộc dùng đến gạch. Kể cả những villa Pháp xịn cũng có vẻ khiêm nhường hơn so với bản gốc để hoà hợp vào tổng thể chung của Luang Prabang.

Thành thử, đôi lúc chậm rãi thưởng thức tách cà phê ở ban công hay hiên nhà, ta sẽ cảm thấy lãng mạn như ở Châu Âu. Còn lúc ngồi ở ven sông hay trên thuyền nhâm nhi lon beer Laos, ta sẽ thấy bình yên theo kiểu Á đông. Luang Prabang là nơi để ta chậm lại như thế. Chẳng có gì để chơi ở đây cả, bạn đến Luang Prabang để “nghỉ” chơi. Để sáng sớm rảo bước theo chân các nhà sư đi khất thực, để chiều hoàng hôn thả mình vào đệm lười trên thuyền trôi lờ lững, để tối muộn lai rai cùng nộm đu đủ và xúc xích kiểu Luang Prabang. Ở vùng đất cố đô nay, ta buộc phải thanh thản - như ta vẫn luôn muốn.

Vang Vieng lại cho ta một khía cạnh khác của sự chậm rãi. Vang Vieng là điểm đến của dân mê “du lịch bụi” (hay bên mình gọi là tây ba lô). Ở đây, cái hội tây sống “buông thả” thật sự, nhưng theo nghĩa đen thôi. Ngả người trên những chiếc phao, thế là cứ mặc cho sông Nậm Song đẩy trôi chậm chậm vài ba km (river tubbing). Hoặc đắm mình trong những chiếc lagoon trong xanh, mát lạnh, vui thì ngụp lặn rồi đu dây, chán thì đọc sách tắm nắng. Rồi còn dăm ba cái núi đá với xe máy, ô tô, máy bay trên đỉnh - cứ thong thả mà leo trèo để sống ảo cho hết.

Cũng nghe người ta bảo Vang Vieng đã không còn “nguyên sơ” như ngày xưa nữa. Nhà cửa xây lên nhốn nháo, kè đá đè chặt bờ sông. Nhưng rất may, đó chỉ mới là vấn đề ở trung tâm thị trấn. Non nước cách xa trung tâm vẫn chưa bị tác động nhiều bởi con người.

Xa xa, những ngọn núi vẫn nhấp nhô, in lên nền trời các đường nét khiến ta mê mẩn. Nếu quay trở lại, ta vẫn muốn thưởng cho mình và người ta yêu quý một chiều hoàng hôn thơ mộng như thế. Rồi sẽ bay dù để ngắm Vang Vieng trong một buổi bình minh trong trẻo hơn, cho thấy rõ hơn những đồi núi, ruộng đồng và dòng sông.

Thấy may mắn đi đã quyết định đi Lào vào phút cuối lần này (dù giữa cái nắng muốn lịm đi). Để biết có một nơi vừa vặn với mình, để biết có một nơi để đi khi muốn dừng suy nghĩ.

ເບິ່ງປະເທດລາວອີກຄັ້ງໃນມື້ທີ່ເຢັນສະບາຍ.

“Du lịch thú vị ở chỗ ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”Mấy năm trước, hồi mới đi du lịch, trước khi đi là tôi đ...
21/04/2024

“Du lịch thú vị ở chỗ ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”

Mấy năm trước, hồi mới đi du lịch, trước khi đi là tôi đọc 7749 blog cả Anh cả Việt, rồi đọc cả review hết TripAd qua Google. Vậy nên mới có vụ tự đặt các thể loại vé đi Lệ Giang - đúng kiểu đi 3 “quãng đồng”: bay đến Quảng Châu, rồi bay tiếp Côn Minh, rồi đi tiếp tàu đêm đến Lệ Giang.

Đỉnh điểm nhất là đợt lên kế hoạch đi du lịch Java - Bali phục thù sau dịch. Phải gọi là siêu chi tiết - cái này ai đi cùng tôi rồi sẽ hiểu - thậm chí còn plan A, plan B nữa. Nhưng đó cũng là bước ngoặt. Đó là chuyến đi mà chia ra hai nửa: Java với những lạ lẫm, cuốn hút vs. Bali “thì cũng giống clip thôi”.

Từ sau đó, tôi luôn cố gắng chuẩn bị cho chuyến đi mà chỉ biết ít nhất có thể. Đủ để có được thời điểm và địa điểm hợp lý. Còn đâu thì kệ, càng ít hình dung càng tốt. Đương nhiên là trục trặc cũng nhiều hơn, bực bội cũng nhiều hơn. Nhưng trầm trồ sẽ nhiều hơn và sững sờ cũng sẽ nhiều hơn. Cũng có lo, có sợ nhẹ đấy - nhưng chắc có máu phiêu lưu nên cũng có gì đó chờ mong.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng những bất trắc có khi lại là điều in đậm nhất trong kí ức. Chỉ cần động đến nó thôi là mọi hình ảnh, mùi hương, cảm giác, cảm xúc lại hiện lên rất rõ. Tôi có thể không nhớ rõ đã ăn chơi gì ở Bali nhưng hành trình vật vã đi tàu đến Bromo thì vẫn rất nhớ đã lo, đã mệt, đã xúc động vì được giúp đỡ như thế nào.

Điều mà bạn không biết trước nữa trong những chuyến đi là con người. Sự tốt bụng của một người xa lạ chẳng có giới hạn nào cả. Mình cũng cảm thấy mình sẵn lòng nhờ vả và mang ơn hơn. Đôi khi mình sẽ chẳng gặp lại họ, nhưng cách sống, cách tư duy, trải nghiệm của họ lại phần nào đấy trở thành nhân sinh quan của mình. Người ta đang sống theo vô số cách khác nhau, chẳng có con đường nào là duy nhất cả, nên sẽ ổn thôi nếu mình không là ai cả - mình sống bình thường.

Ừ thì, chúc cho mình sớm nâng được level cho câu mở đầu thành: “Du lịch thú vị ở chỗ ta không biết ta sẽ đi đâu tiếp theo”

Cứ đi thôi.

Address


Telephone

+84815381010

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Natiure - i in Nature posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Natiure - i in Nature:

  • Want your business to be the top-listed Travel Agency?

Share