
02/08/2025
“Chị ơi, em thấy lạ ghê á, sao chưa biết khi nào có phòng mà khách vẫn chịu khó chờ bên chị vậy? Trong khi chỗ khác phòng trống đầy…”
Ừ, nghe cũng kỳ thiệt hen.
Nhưng thôi, để chị kể em nghe một chuyện.
Ngày xửa ngày xưa…
Có một nơi nhỏ xíu nằm giữa rừng núi với biển cả – không hào nhoáng, nhưng rực rỡ ánh đèn, ấm áp và bình yên..
Mỗi sáng ở đó, người ta có thể nghe tiếng chim hót, đi dạo dưới tán cây, nghe tiếng mấy đứa nhỏ ríu rít chào nhau, “hello”, “chào cô”, “chào chú”…
Tối về, người ta nấu ăn trong căn bếp nhỏ của chính mình, bật chút nhạc nhẹ, nằm dài trên sofa mà thấy đời… không thiếu gì hết.
Người ta gọi nơi đó là “nhà”.
Chứ không phải “phòng thuê”.
Và nơi đó – chính là Seana.
Nên ai từng ở một lần, là nhớ.
Nhớ cái cảm giác dễ chịu đến lạ.
Rồi họ… chờ.
Chờ một căn phòng trống.
Chờ một dịp quay lại.
Chờ một không gian mà họ thấy là chính mình – không phải khách, mà như người thân quay về.
Vì họ biết:
Không dễ gì tìm được một nơi khiến lòng bình yên tới vậy.
Seana á, đâu có quảng cáo rần rần, đâu có giảm giá ồn ào.
Chỉ âm thầm mỗi ngày chăm chút từng căn hộ, thay từng bộ drap thơm nắng, lau từng ô cửa, bật từng ánh đèn vàng ấm, và giữ từng nụ cười của những hàng xóm thân quen…
Như “con ngỗng” đó em – mỗi ngày nuôi dưỡng bằng sự tử tế, bằng tình cảm thật thà.
Rồi đến một lúc nào đó, nó trao lại những “quả trứng vàng” mang tên:
Bình yên – Ấm áp – Thân thuộc.
Vậy nên, khách chờ cũng đâu có gì lạ.
Vì khi đã phù hợp, người ta sẵn lòng đợi.
Chờ không phải vì thiếu chỗ, mà vì thiếu… cái cảm giác được là an tâm 💞✨