13/06/2025
Vẫn là câu chuyện cũ: Vì sao trong mắt người miền Nam, miền Trung của mình hà tiện, chi li quá thể... Vì những lúc như thế này đây, chỉ những ai sống trên mảnh đắt thiên nhiên khắt nghiệt mới hiểu được cảm giác đó_Làm một năm, phút chốc tang hoang 1 đêm, làm một đời, chắt chiu hơn cả một đời.
Sinh ra và lớn lên ở dãy đất eo hẹp, cọc cằn sỏi đá, 3 tháng nắng cháy chỉ, nắng như thiêu đốt lòng người, cơn nắng chưa kịp tắt thì mưa ập tới như xé nát cõi đời. Mưa chẳng kịp dứt thì lũ về, cuốn đi bao nhiêu công lao, gia tài của những con người lam lũ một đời. Có lẽ, họ không khóc, họ lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong. Chính cái mảnh đất dãi dầu này dạy cho họ cách rắn rỏi với đời. Còn người là còn vựt dậy làm tiếp...
Chứng kiến cái cảnh vất vả bao đời của ông bà, cha mẹ, mình tự nhủ phải nỗ lực từng ngày. Thoát khỏi kiếp làm nông cơ hàn luôn phụ thuộc vào đất trời. Mình nỗ lực, cày cuốc, mua ô tô, làm dịch vụ, mong cho bà con được đi những chuyến xe mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Nhưng mình cũng như bao người, không thoát được khỏi những trận cuồng phong của mẹ thiên nhiên. Máy bay trên trời còn không tránh được cơn mưa, thì mình ở dưới mặt đất làm sao thoát khỏi bão lũ.
Mình biết, những ngày này, ai cũng nhọc lòng, cũng vất vả. Nhưng mọi thứ chỉ là mới bắt đầu, cái bắt đầu này hơi sớm hơn so với mọi năm. Cơ mà chúng ta phải tập quen dần, vì ông trời vẫn đang giận dỗi chúng ta rất nhiều. Thôi thì cùng nhau cố gắng nhé, nếu có thương Huế thì dù nắng mưa, bão bùng gì cũng đều đặn một năm về thăm Huế vài lần. Đừng vì vài cơn bão mà sợ hãi mảnh đất trầm lặng này. Nếu có yêu da diết Đà Nẵng, Quảng Nam… nghĩa tình thì xin chậm lại chút thôi, đừng vì dăm ba cơn lũ quét mà vội vàng rời xa.
Mình biết, mọi người thương miền Trung của mình lắm. Mình cũng vậy. Đã thương rồi lại càng thương nhau nhiều hơn, cùng động viên nhau qua một năm đầy khó khăn này nhé.