29/05/2025
Mây trắng lững lờ ôm lấy đỉnh núi xanh thẳm phía xa. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, một ly cà phê phin đang nhỏ từng giọt chậm rãi. Tiếng tí tách ấy không vội vàng, không gấp gáp – như chính nhịp sống mà ta luôn khao khát giữa những ngày bận bề.
Ta nhận ra: đời người cũng như ly cà phê phin. Những giọt đầu tiên luôn đặc sánh, đắng sâu – nhưng chính những phút lặng lẽ ấy lại mang đến hương vị đậm đà nhất. Chỉ cần kiên nhẫn chờ, biết ngồi lại giữa thiên nhiên bao la, ta sẽ thấy trong cái tĩnh là sự hồi sinh, trong cái đắng là vị ngọt ngào của sự trưởng thành.
Đôi khi bình yên chỉ một ly cà phê, một góc nhỏ lặng lẽ giữa núi đồi, là đủ để trái tim ta lắng lại, để biết ơn hơi thở đang còn, và nhắc nhở ta sống chậm thêm một chút, yêu thương thêm một chút.