15/10/2022
Cháo lòng Đồng Tâm - Cháo lòng Cách mạng
Mùa Covid cuối năm 2021, giữa lúc Hải Phòng đỏ rực trên bản đồ Y tế, Cái lạnh ở đâu đó ùa về, xa xăm lắm. Tôi chợt hiểu, bữa trưa chưa ăn, bữa sáng qua loa và bây giờ là đói, đói tới là rét về, lòng tôi trống trải lắm lắm. Ý nghĩ về bát cháo lòng nóng hổi thường được bán ở Đồng Tâm cho thực khách vào buổi chiều hiển hiện trong tôi. Tôi đóng cửa và chạy xe nhanh tới khu tập thể cũ Đồng Tâm. Nhưng hôm nay, không thấy sự tấp nập vốn có của nam thanh, nữ tú hay bác xe ôm, cô công nhân … ngồi bên những bộ bàn ghế nhựa xanh đỏ với bát cháo lòng nóng hổi nữa. Ngay ngã ba khu tập thể, nồi cháo vẫn bốc hơi, kế bên là dòng chữ viết vội “Bán mang về”. Tôi lưỡng lự và thất vọng. Bất chợt nhận ra cái vẫy, cái vẫy tay ra điều bí ẩn lắm của người phụ nữ ngoại ngũ tuần. Tôi vù ga, chiếc Vespa áp sát người phụ nữ và nghe rõ câu hỏi nhỏ lắm, nhưng đủ cho tôi nghe rõ: “Chú ăn cháo hả?”.
Vâng! Em ăn cháo lòng.
Chú để xe ở đây, khoá cổ lại. Tôi trông cho. Chú đi lại đăng kia, đi hết dãy nhà tập thể này. Có người đón chú.
Tôi dựng xe và bước vội đi theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ, đi dọc theo khu tập thể xây dựng ở thập niên 70,80 của thế kỷ 19, ngước nhìn những chậu hoa giấy cuối đông rụng lá, giữa ban công với song sắt và cơ man áo quần xanh đỏ đủ màu.
Đón tôi cuối dãy nhà là một người phụ nữ khác đang ngồi sẵn trên chiếc xe đạp. Nhưng không có ý định cho tôi đi nhờ. Người phụ nữ nói nhỏ: Cậu đi thêm đoạn nữa, rẽ trái, đến nhà 3 tầng, có cái cổng sắt màu xanh nhé. Tôi đang cố ghi nhận thông tin vào đầu để có thể nhận ra nơi cần đến, nơi tôi phải đến lúc này. Tôi đang chần chừ trước cái cổng kín mít mầu xanh thì người phụ nữ đạp xe đến trước cánh cổng vỗ nhẹ vào cánh cổng, vỗ nhẹ thôi, nhưng âm thanh cũng dội lại tại tôi hai tiếng Rình… Rình…
Cánh cổng xanh hé mở, cái đầu của người phụ nữ trẻ, ngoài 30 ngó ra và nói vội: anh vào đi, vào đi!
Tôi lách người, bước vào bên trong. Tiếng Rình… một cái và két... két…. của then cài cửa vừa rứt là mấy bộ bàn ghế nhựa xanh đỏ quen thuộc đã hiện ra trước mắt tôi.
Bát cháo lòng nóng nhiều lòng non, nhanh chóng được bưng ra cùng rổ rau húng, ít mùi tàu và đĩa ớt nhỏ.
Mặc dù lạnh, tôi vẫn cần thêm một lon bia lạnh. Nó vừa là thói quen, vừa là sự so sánh trong vị giác của mình: nóng của đồ ăn và lạnh của đồ uống.
Ngồi ăn bát cháo lòng mà bao nhiêu hình ảnh của các bậc tiền bối hoạt động cách mạng đầu thế kỷ 20 đã ghim trong trí nhớ của tôi qua những trang sách báo ùa về. Một ý nghĩ loé lên: Cháo lòng Cách mạng.
Tôi nhắn zalo khoe Người yêu: Anh vừa đi ăn cháo lòng Cách mạng, em ah!
Chào lòng Đồng Tâm - Cháo lòng Cách mạng
——-
Tôi mời các bạn Cháo lòng Đồng Tâm và giữ cho riêng mình Cháo lòng Cách mạng.
——-
Ảnh: Trang Hải Phòng.