Người Đắk Lắk

Người Đắk Lắk kinh doanh các dịch vụ du lịch

[Full] Ta là cung nữ thân cận của Thái tử Huyền Trinh, cũng là gian tế của nước địch.​Cần mẫn nằm vùng bảy năm, dựa vào ...
31/07/2025

[Full] Ta là cung nữ thân cận của Thái tử Huyền Trinh, cũng là gian tế của nước địch.

Cần mẫn nằm vùng bảy năm, dựa vào tài nịnh hót, dỗ dành Thái tử băng sơn thành một đứa trẻ.

Ngay lúc ta sắp sửa triển khai kế hoạch, thân phận ta bại lộ.

Đây chính là tội chết!

Ta ôm chân Thái tử khóc lóc: "Điện hạ tha mạng, nô tỳ nguyện làm quân cờ của người!"

Huyền Trinh cười lạnh: "Ngươi mạng sống khó giữ, vậy mà còn muốn làm thê tử của cô?"

Ta: "?"

Huyền Trinh: "Ngươi có biết lập ngươi làm Thái tử phi, cô phải giải quyết bao nhiêu phiền phức không?"

"Thôi được, niệm tình ngươi một lòng si tình với cô, cô cũng không phải là không thể nghĩ cách."

"Nhưng hôn kỳ ít nhất cũng phải đến sau năm mới."

"Sao ngươi không nói gì, chẳng lẽ muốn đổi ý?!"

"Hay là chê quá chậm?"

"Ngươi, nữ nhân này thật tham lam."

"Nếu đã vậy, ngày mai thành hôn thì sao?"

"Nhiều hơn nữa, cô không thể cho ngươi."

"Im lặng là có ý gì?"

"Cô rất bận, không rảnh chơi trò úp mở với ngươi."

01

Đêm qua viết báo cáo tình hình gần đây của Thái tử Huyền Trinh suốt một đêm.

Mới chợp mắt được một lúc thì đã bị gọi dậy.

"Thanh Vu cô cô, điện hạ gọi người."

Ta dụi mắt bò dậy, đi đến Hoa Thanh Điện của Huyền Trinh.

Tuy được gọi là cô cô, nhưng ta cũng mới hai mươi tuổi.

Đến Đông cung bảy năm, giờ đây là cung nữ thân cận được Huyền Trinh tin tưởng nhất, ta cũng coi như thành công sau bao gian khổ rồi.

Đến Hoa Thanh Điện, Huyền Trinh đang tưới hoa trong sân.

Mặc trường bào rộng thùng thình, mái tóc đen như mực buông xõa, chỉ dùng một cây trâm ngọc màu xanh tùy ý búi lên.

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến hắn trông thật hiền hòa, lười biếng.

Ta dừng bước, thầm than trong lòng, vẻ đẹp chết người này, dù đã hầu hạ bên cạnh hắn bảy năm, thỉnh thoảng ta vẫn bị kinh diễm.

"Điện hạ."

Ta tiến lên hành lễ, Huyền Trinh dừng tay tưới hoa, nghiêng đầu nhìn ta.

"Thanh Vu, lại đây, chải tóc cho cô."

"Vâng."

Huyền Trinh ngồi trên trường kỷ, ta đứng sau lưng nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.

Bỗng nhiên nghe hắn thở dài.

Tinh thần ta rung động, xuất phát từ bản năng nằm vùng, theo bản năng hỏi: "Điện hạ vì sao thở dài?"

Huyền Trinh khép hờ mắt, hơi nhíu mày: "Đêm qua cô ngủ không ngon giấc."

"Có một con chim, cứ kêu mãi bên ngoài điện."

Tay ta khựng lại, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Cô rất tức giận, liền sai người bắn nó xuống, lúc này mới phát hiện là một con bồ câu xám."

Trán ta rịn mồ hôi lạnh.

"Đúng rồi, trên chân con bồ câu còn buộc một mảnh giấy."

Huyền Trinh hơi ngồi thẳng dậy.

Nghiêng người ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong veo, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều khó hiểu.

Hắn cong môi cười: "Bồ câu cô đã sai người hầm rồi, còn mảnh giấy kia, Thanh Vu có muốn xem không?"

Cạch.

Cây lược trong tay rơi xuống đất.

Chạm phải ánh mắt của Huyền Trinh, ta lập tức quỳ xuống.

Xong rồi! Bại lộ rồi!

02

Bảy năm trước khi vào cung làm cung nữ, ta mang theo một nhiệm vụ.

Ở bên cạnh Thái tử, lấy được sự tin tưởng của Thái tử.

Đợi ngày sau hắn đăng cơ, ta sẽ là sát khí ẩn giấu bên cạnh hắn.

Vì vậy, nhiều năm qua, ta hầu như không có hành động gì, điều suy nghĩ nhiều nhất mỗi ngày chính là dò xét tâm tư của Thái tử.

Nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng vị Thái tử băng sơn kia.

Còn việc ăn cắp những thông tin bí mật quan trọng gì đó, thì thật sự là không có.

Những bức thư ta gửi đi, nhiều nhất cũng chỉ viết Thái tử gần đây ăn gì, chơi gì, ai lại chọc hắn không vui.

Cho nên… Ta đáng ra không đến mức bị tội chết chứ!

Trong ngục tối âm u, ta tự an ủi mình như vậy.

Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy, ta có thể thật sự không thoát khỏi kiếp nạn này.

Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống.

Đang tuyệt vọng, cửa lớn nhà ngục kẽo kẹt mở ra.

Ta vội ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh sáng chói mắt, ta nheo mắt lại.

Nhưng vẫn có thể nhận ra người đến từ dáng người, là Huyền Trinh.

Hắn mặc cẩm bào màu vàng nhạt, dừng lại ngoài cửa ngục, nhìn xuống ta từ trên cao.

"Thanh Vu, ngươi còn gì để nói không?"

Giọng nói lạnh lùng.

Ta nghẹn ngào, bỗng cảm thấy tủi thân.

Hắn cũng quá vô tình lạnh lùng, ta đã ở bên hắn bảy năm, bảy năm!

Nuôi một con chó cũng nên có tình cảm rồi.

Nhưng hắn đối với ta, sao vẫn lạnh nhạt như vậy.

Ta bây giờ vẫn chưa muốn chết.

Ta còn chưa công thành danh toại, còn chưa tìm được một lang quân tuấn tú thành thân.

Vì vậy ta quyết định tranh thủ một chút.

Ta quỳ trên mặt đất, bò lên vài bước, Huyền Trinh nhíu mày.

Ta phớt lờ sự chán ghét của hắn, nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt lưng tròng.

"Điện hạ còn nhớ lễ Thượng Nguyên sáu năm trước không? Lúc đó điện hạ bị bệnh, là nô tỳ cầu xin thuốc cho người…"

03

Sáu năm trước, ta mười bốn, Huyền Trinh mười hai.

Tuy là Thái tử, nhưng hắn lại yếu ớt, bệnh tật, hơn nữa Hoàng hậu Lâm thị qua đời khi hắn còn nhỏ, Lâm gia bị tước đoạt quyền lực, bị nhiều phía chèn ép, căn bản không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho Huyền Trinh.

Lúc đó, thế lực của Tứ hoàng tử dần dần vượt qua Thái tử.

Mẫu phi của Tứ hoàng tử được sủng ái, lại có cữu cữu là Vũ Uy đại tướng quân, nhất thời, trong cung thậm chí còn có lời đồn, nói Hoàng thượng muốn lập lại Thái tử…

Các thái giám cung nữ trong cung, đa phần đều rất biết xem xét tình thế.

Họ muốn nịnh bợ Tứ hoàng tử, vì vậy liền thuận theo ý của Tứ hoàng tử, ngấm ngầm bạc đãi, lạnh nhạt với Thái tử.

Năm đó, lễ Thượng Nguyên, trong cung tổ chức một buổi dạ yến long trọng.

Các phi tần và các hoàng tử công chúa đều tụ tập lại một chỗ, thưởng hoa, ngắm trăng, còn có pháo hoa rực rỡ.

Còn Huyền Trinh lại một mình ở Hoa Thanh Điện, toàn thân nóng bừng, sốt mê man.

Ta là người cứng đầu.

Sư phụ bảo ta phò tá, bầu bạn với Thái tử, vậy thì ta sẽ toàn tâm toàn ý với hắn.
​1956
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 19:08:23

[Full] 1​Tôi luôn nghe nói rằng ở khoa Hóa của Lâu Miên có một thiên tài tên Bùi Chấp, không chỉ đẹp trai mà còn xuất sắ...
31/07/2025

[Full] 1

Tôi luôn nghe nói rằng ở khoa Hóa của Lâu Miên có một thiên tài tên Bùi Chấp, không chỉ đẹp trai mà còn xuất sắc đến mức phi thường trong học thuật.

Tôi không tin vào lời đồn đó, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ấy.

Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ:

"Tôi nhất định phải theo đuổi anh ấy!"

Bùi Chấp cầm trên tay một tờ đơn xin trợ cấp, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã ngả màu theo thời gian nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng.

Dưới đôi mắt đen láy như chấm mực là sống mũi cao thẳng. Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi hờ hững, rồi bước vào hành lang bên cạnh. Ánh trăng phủ lên người anh ấy một lớp ánh bạc lấp lánh.

Tôi dõi theo bóng dáng anh ấy khuất dần sau hành lang.

Anh ấy chính là Bùi Chấp sao?

Một đóa hoa cao ngạo nơi vách núi… tôi nhất định phải hái xuống!

2

Tôi nhẹ nhàng mở gương trang điểm ra để dặm lại son, trong gương phản chiếu khuôn mặt tinh xảo và kiều diễm đang khẽ nhếch môi cười.

Xách chiếc túi bạch kim đặt làm riêng, tôi đang hứng khởi chuẩn bị tiến lên xin WeChat thì lại thấy ở lối cầu thang có một cô gái trông gọn gàng, dứt khoát đang gọi Bùi Chấp.

Hai người họ cầm một tập hồ sơ dày cộp, dường như đang thảo luận về một vấn đề học thuật nào đó.

Nói cười với nhau rất tự nhiên, trôn có vẻ thật tâm đầu ý hợp.

Bước chân tôi bỗng khựng lại.

“Không phải định đi xin WeChat sao? Sao lại quay về rồi?” Chu Đồng Vũ, bạn từ nhỏ của tôi đang bận nhắn tin cho bạn gái, cũng phải tranh thủ ngước nhìn tôi một cái.

Tôi ỉu xìu cúi đầu và đặt túi xuống, thất vọng dựa vào ghế dài: “Có hơi tự ti.”

Chu Đồng Vũ bỏ điện thoại xuống, dụi tai như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thiên kim của Vạn Hưng Group, thế mà cũng có lúc tự ti sao?

Tôi và Chu Đồng Vũ đều không học Bắc Đại. Hồi mới vào cấp ba thì thành tích bết bát, ban đầu gia đình định gửi tôi ra nước ngoài du học. Nhưng nhờ có Lâu Miên giúp đỡ, hai đứa tôi đã cố gắng hết sức rồi cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học liên kết quốc tế.

Miên Miên luôn là một người phi thường, hồi cấp ba đã giành huy chương vàng quốc gia môn Hóa học, sau đó lại vào Bắc Đại học.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, tôi đều đến đây chờ để ăn tối cùng Lâu Miên, nhưng không còn thấy Bùi Chấp xuất hiện nữa.

Đến ngày tôi gần như muốn bỏ cuộc, Lâu Miên lại tan học muộn hơn một tiếng so với thường ngày.

“Miên Miên, sao hôm nay cậu ra trễ thế?” Chu Đồng Vũ – kẻ si tình – lập tức chạy đến bên cô ấy.

“Hôm nay Bùi Chấp ở tổ 1 viện Hóa không biết vì sao lại chuyển sang nhóm bọn tớ. Do phải xác lập đề tài nghiên cứu mới nên mất chút thời gian.”

“Bùi Chấp?” Mắt tôi lập tức sáng rực.

Bùi Chấp chuyển sang nhóm của Miên Miên, vậy chẳng phải sau này tôi có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy sao?

Hai tháng sau đó, tôi vẫn luôn cùng Chu Đồng Vũ đến tòa nhà Hóa học chờ đợi.

Cậu ấy chờ bạn gái Lâu Miên.

Còn tôi, chờ... bóng lưng của Bùi Chấp.

Tôi thở dài thật sâu, nhìn mùa xuân cũng đã sắp đến, mà chuyện tình của tôi vẫn còn kẹt lại trong mùa đông lạnh lẽo.

3

Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều, sinh ra đã ngậm thìa vàng nên tôi chưa từng có khái niệm tự ti. Dù muốn gì thì tôi cũng đều dễ dàng có được.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Bùi Chấp – gương mặt chỉ tập trung vào học thuật – tôi lại sợ rằng anh ấy sẽ khinh thường một kẻ chỉ biết ăn chơi như tôi.

Tôi đã viết tên Bùi Chấp vô số lần trong cuốn nhật ký của mình, ghi lại những mong đợi, vui sướng, thất vọng…

Những cảm xúc đơn phương ấy được tôi giấu kín trong từng nét bút, phong ấn chúng chặt vào những trang giấy, chưa từng mong rằng sẽ có ngày được hồi đáp.

Ngày cuốn nhật ký bị rơi mất, tôi thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ đó là dấu hiệu báo trước, rằng tôi nên kết thúc mối tình đơn phương vô vọng này.

Tôi cứ tưởng rằng chút rung động này rồi sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng không ngờ đốm lửa nhỏ ấy lại cháy thành một biển lửa rực rỡ.

Tôi đau lòng khóa lại căn phòng chứa đầy những món đồ xa xỉ của mình, rồi lại lên mạng mua vài bộ đồng phục sinh viên.

Tôi xin Miên Miên thời khóa biểu của Bùi Chấp, và cũng quyết định đến Bắc Đại nghe giảng chùa.

Chỉ tiếc là các lớp học ở Bắc Đại không phải cứ muốn chen vào là được.

Chỉ cần đến trễ một chút thì lớp học đã đông nghịt người, có khi còn phải đứng để nghe giảng.

Để được ngồi gần Bùi Chấp hơn, tôi luôn phải đến sớm hai tiếng để giành chỗ.

Tôi không biết anh ấy có giống Lâu Miên không, lúc bận rộn có quên ăn không, vì vậy mỗi khi đi ngang qua chỗ ngồi quen thuộc của anh ấy, tôi đều lặng lẽ nhét vào đó một chiếc sandwich.

Tôi còn mua sách của những khóa học liên quan, chỉ cần hiểu được thêm một chút thôi thì tôi cũng cảm giác như mình có thể tiến gần anh ấy hơn một chút.

Bùi Chấp luôn ngồi gần cửa sổ, lúc thì cắm cúi ghi chép, lúc lại chăm chú nhìn bảng giảng.
​1482
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 17:16:38

[Full] Kết hôn với Kỷ Lâm đã bảy năm, không có tình yêu.​Nhưng mọi mặt cũng khá hòa thuận.​Tưởng rằng cứ thế này tiếp tụ...
31/07/2025

[Full] Kết hôn với Kỷ Lâm đã bảy năm, không có tình yêu.

Nhưng mọi mặt cũng khá hòa thuận.

Tưởng rằng cứ thế này tiếp tục sống cũng không tệ.

Nhưng dạo gần đây anh ấy bỗng nhiên bắt đầu chăm chút bản thân.

Một giáo sư đại học cứng nhắc, khô khan, bỗng lột xác thành trai trẻ sành điệu.

Chồng tôi, dường như đang muốn yêu đương.

Cho đến khi tôi nghe được cuộc trò chuyện của anh ấy với người nhà:

“Cô ấy dạo này suốt ngày đi sớm về khuya, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không thèm nhìn tôi, điện thoại có gì đẹp chứ? Trong đó rốt cuộc có ai? Cô ấy không còn yêu tôi nữa sao?”

“Nhà bên cạnh có một trai trẻ mới dọn đến, cô ấy khen cậu ta đẹp trai, còn cười với cậu ta, cô ấy đã từng cười với tôi như thế bao giờ chưa? Tôi thật khó chịu…”

“Tại sao buổi tối cô ấy cũng không gần gũi tôi nữa? Cô ấy đã chán tôi rồi sao? Chẳng lẽ chúng tôi cũng không tránh khỏi cái gọi là bảy năm ngứa ngáy? Không! Tôi không chấp nhận kết cục như vậy!”

“Không thể giữ được vợ bên mình, đó là thất bại của tôi với tư cách là một người đàn ông. Chỉ là trai trẻ thôi mà? Chỉ cần cô ấy thích, tôi cũng có thể trở thành như thế…”

1

Liên tục tăng ca suốt một tháng.

Dự án cuối cùng cũng đến giai đoạn then chốt.

Nhưng hôm nay là kỷ niệm bảy năm kết hôn với Kỷ Lâm, tôi đã hứa với anh ấy sẽ tan làm sớm.

Đến cả bữa trưa cũng không kịp ăn, chỉ mong nhanh chóng xử lý xong công việc khẩn cấp để về nhà.

Dù sao thì, hôn nhân không có tình yêu cũng cần phải vun đắp.

Dù là cuộc hôn nhân liên hôn, Kỷ Lâm vẫn làm tròn bổn phận của một người chồng.

Ba bữa ăn và việc nhà đều do anh ấy lo liệu.

Lần này tôi muốn bù đắp cho anh ấy, tự tay nấu một bữa ăn.

Một bữa tối dưới ánh nến có vẻ không tồi.

Nghĩ đến vẻ mặt có thể sẽ ngạc nhiên của Kỷ Lâm, khóe môi tôi không khỏi cong lên.

Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.

Là tin nhắn của Giang Nguyệt.

Nhìn nội dung xong, nụ cười trên môi tôi bỗng khựng lại.

【Lộ Lộ, cậu xem cái đó có phải là chồng cậu không? Giáo sư đại học lột xác thành trai trẻ hot boy? Còn người phụ nữ đối diện cậu có nhận ra không?】

Tôi mở tấm ảnh ra xem.

Trong bức ảnh, Kỷ Lâm và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau trong tiệm bánh ngọt.

Người phụ nữ đó tôi từng gặp qua một lần, là bạn học đại học của Kỷ Lâm, cũng là cố vấn mới đến trường họ.

Cô ta đang che miệng cười, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía anh ấy.

Kỷ Lâm cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt đầy yêu thương như sắp tràn ra.

Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng họ là một đôi yêu nhau thắm thiết.

Bình thường Kỷ Lâm luôn mặc những chiếc áo polo cứng nhắc đủ màu, lúc này lại khoác lên mình chiếc áo thun trẻ trung thời thượng.

Hóa ra không phải anh không muốn ăn diện, mà chỉ là không cần thiết khi ở bên tôi.

Tôi tựa vào ghế văn phòng, nhìn tấm ảnh đó thật lâu không nhúc nhích.

Nghĩ kỹ lại, những thay đổi này của Kỷ Lâm, vừa khớp với thời điểm bạn học đại học của anh ấy bắt đầu làm việc tại trường.

Chồng tôi, hình như đang muốn yêu đương.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chùng xuống.

Đúng lúc đó, trợ lý Tiểu Ngô bước vào báo cáo công việc.

“Giám đốc Trình, cuộc họp chiều đã được dời theo yêu cầu của cô, sang sáng mai……”

Tôi thở dài một hơi thật sâu:

“Không cần dời nữa, cứ giữ nguyên lịch cũ.”

2

Bận rộn suốt cả buổi chiều, trong điện thoại không có lấy một tin nhắn của Kỷ Lâm.

Những năm trước, bất kể là ngày lễ gì, thậm chí là Tết Thiếu nhi mùng 1 tháng 6, anh ấy đều chuẩn bị sẵn lời chúc và quà, mang đến trước mặt tôi.

Bây giờ, ngày kỷ niệm bảy năm, lại như thể hoàn toàn quên mất.

Tôi tự cười nhạo bản thân.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Giang Nguyệt.

“Lộ Lộ, đi uống rượu không?”

Tôi nhìn đồng hồ.

Bảy giờ tối.

Công việc ở công ty đã xử lý gần xong.

Nếu là trước đây, tôi sẽ lập tức về nhà, không để Kỷ Lâm phải chờ đợi một mình.

Nhưng bây giờ……

Có lẽ chẳng còn cần thiết nữa.

“Được.”

Tới quán bar, Giang Nguyệt vẫy tay gọi tôi.

Khi ngồi xuống, tôi phát hiện Giang Miên cũng ở đó.

Giang Miên là em trai của Giang Nguyệt, đang học cao học, mới chuyển đến sống cạnh nhà tôi khoảng một tháng, nói là để gần trường học hơn.

Vừa là hàng xóm, vừa là em trai của bạn thân, nên bình thường tôi cũng quan tâm cậu ấy nhiều hơn.

Tôi mỉm cười với họ, rồi lặng lẽ uống rượu.

Vì bức ảnh đó, Giang Nguyệt nhìn tôi muốn nói lại thôi.

May mà Giang Miên nói nhiều, lại đẹp trai và biết lấy lòng, cứ “chị ơi” ngọt ngào gọi tôi.

Lập tức xua tan phần nào u ám trong lòng tôi.

Rồi tôi mới chợt nhớ ra, mình quên nhắn tin cho Kỷ Lâm rằng sẽ về muộn.

Vội vàng gửi một tin nhắn, nhưng điện thoại đã hết pin.

Tôi không nghĩ nhiều, tiếp tục nghe hai chị em họ kể chuyện thời thơ ấu.

Đến đoạn hào hứng, Giang Miên đột nhiên lắc tay, làm ly rượu trên tay đổ vào người tôi.

Rượu vang đỏ loang ra trên áo sơ mi trắng, trông như máu.
​119
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 15:18:12

[Full] Vào ngày thi đại học, bạn trai đeo lên cổ tôi sợi dây chuyền của mẹ anh ấy, chúc tôi trúng tủ tất cả.​“Chờ em đậu...
31/07/2025

[Full] Vào ngày thi đại học, bạn trai đeo lên cổ tôi sợi dây chuyền của mẹ anh ấy, chúc tôi trúng tủ tất cả.

“Chờ em đậu vào Đại học A, chúng ta sẽ đính hôn.”

Mang theo lời chúc và kỳ vọng của bạn trai, tôi mở đề thi.

Không ngờ, tôi thực sự trúng tủ.

Nhưng đến ngày có điểm, giáo viên lại thông báo toàn bộ kết quả thi của tôi bị hủy!

Dù tôi giải thích thế nào, nhà trường vẫn khăng khăng cho rằng tôi – người đứng nhất khối – đã sao chép bài của học sinh đội sổ: Thẩm Sơ Tuyết.

Đại học Thanh Hoa lấy tôi làm ví dụ tiêu cực, tôi bị tất cả các trường từ chối, bị cả mạng xã hội công kích, mắng chửi.

Tôi suy sụp đến mức tự sát.

Khi tỉnh lại, tôi quay về đúng khoảnh khắc bạn trai đeo dây chuyền lên cổ tôi.

Nhìn gương mặt dịu dàng của anh, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

“Chỉ cần Sơ Tuyết có thể nhìn thấy bài làm của Lục Giai Văn qua camera, cô ấy chắc chắn sẽ đậu vào Đại học A.”

“Tôi và Sơ Tuyết sẽ có thể ở bên nhau đường đường chính chính.”



Tôi ngẩn người nhìn Cố Dạ đang mỉm cười với mình.

Camera?

Anh ta muốn ở bên Thẩm Sơ Tuyết?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, sợi dây chuyền nặng trĩu đã được đeo lên cổ tôi.

“Kính mắt chiếu hình của Sơ Tuyết chắc cũng chuẩn bị xong rồi nhỉ.”

“Một đứa ngu ngốc như Lục Giai Văn, chắc cả đời cũng không phát hiện được sự thật đâu. Buồn cười quá, phải nhịn cười thôi.”

Khi tôi chắc chắn rằng những gì mình nghe thấy đúng là tiếng lòng của Cố Dạ, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, lòng bàn chân lạnh toát.

Tôi và Cố Dạ quen nhau từ khi còn là trẻ sơ sinh, anh ấy đã ở bên tôi suốt những năm tháng tuổi thơ đến thiếu niên, và giờ chúng tôi sắp đính hôn.

Ngay cả khi tôi bị vu oan sao chép bài thi, anh ấy vẫn kiên quyết tin rằng tôi không thể làm chuyện đó.

“Giai Văn, em đừng lo, điểm của em trước giờ luôn ổn định, chắc chắn sẽ thi tốt.”

“Em nhất định phải thi tốt đấy, điểm của Sơ Tuyết trông chờ cả vào em mà.”

Nén lại sự ghê tởm trong lòng, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Cố Dạ hỏi nhỏ:

“Em thật sự rất lo, lỡ thi không tốt thì sao?”

Cố Dạ cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu tôi: “Không đâu, anh tin em. Mẹ anh còn đang đợi em làm con dâu kìa. Hôm qua bà còn dặn anh phải nhớ đeo sợi dây chuyền này cho em.”

Hành động anh ta cứ lặp đi lặp lại việc bắt tôi đeo dây chuyền, khiến tôi càng tức giận hơn.

Kiếp trước, Cố Dạ cũng từng nói với tôi rằng đây là sợi dây chuyền mẹ anh đeo lúc kết hôn, là bằng chứng bà đã chấp nhận tôi làm con dâu.

Anh ấy cũng luôn nói rằng đang âm thầm cầu chúc cho tôi, đeo dây chuyền giống như anh luôn ở bên tôi vậy.

Kết quả là, điểm thi đại học của tôi bị hủy.

Tôi bị cả trường lên án, nói rằng đã sao chép bài của bạn cùng lớp – Thẩm Sơ Tuyết.

Tại sao không ai tin rằng tôi mới là người bị sao chép?

Tôi không ngừng giải thích với giáo viên rằng tôi luôn đứng đầu khối, làm sao lại phải sao chép bài của học sinh cuối bảng như Thẩm Sơ Tuyết?

Nhưng Thẩm Sơ Tuyết lại khóc lóc nói: “Thầy ơi! Em nộp bài trước cô ấy nửa tiếng, còn cô ấy thì nộp đúng giờ. Em đâu phải thánh đoán đề! Làm sao sao chép bài của cô ấy được!”

“Lúc làm bài, Lục Giai Văn cứ nhìn sang bài em liên tục, camera đã quay lại rồi!”

Không chỉ bài văn, mà cả những câu hỏi khác Thẩm Sơ Tuyết cũng làm y hệt tôi.

Dù tôi nói thế nào, trong mắt người khác tôi cũng chỉ là kẻ gian biện hộ cho mình.

Tôi thật sự không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nhưng giờ đây, tiếng lòng của Cố Dạ đã nói cho tôi biết tất cả.

Anh ta đã giấu camera siêu nhỏ trong sợi dây chuyền tặng tôi.

Cho nên ngày hôm đó, Thẩm Sơ Tuyết – vốn không cận thị – mới đeo kính trong lúc làm bài.

Đối diện ánh mắt Cố Dạ, tôi khẽ chạm vào sợi dây chuyền trên cổ và cố tỏ vẻ trân trọng đeo nó lên.

Nụ cười trên mặt Cố Dạ lại càng rạng rỡ hơn.

“Thế mà cũng không nhận ra, ngu ngốc thế thì đừng mơ vào Đại học A nữa, ngoan ngoãn làm bàn đạp cho Sơ Tuyết đi.”

Tôi vẫy tay chào Cố Dạ rồi quay người, lạnh lùng bước vào phòng thi.

Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi lập tức tháo sợi dây chuyền xuống kiểm tra.

Viên ngọc trai lớn nhất ở giữa rõ ràng có trọng lượng bất thường, dùng tay sờ thử thì phát hiện có đường nối và một lỗ nhỏ cực kỳ tinh vi.

Tôi nhếch môi cười lạnh, sau đó đeo lại sợi dây lên cổ.

“Con tiện nhân Lục Giai Văn này sao vẫn chưa tới? Biến đâu rồi?”

Nghe thấy thế, tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Sơ Tuyết đang đứng trước cửa phòng thi dáo dác tìm kiếm.
​318
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 12:57:53

[Full] 1​Ngày kỷ niệm bảy năm yêu nhau, chẳng có bánh kem, chẳng một món quà, chỉ có sáu chữ lạnh lùng thốt ra từ bờ môi...
31/07/2025

[Full] 1

Ngày kỷ niệm bảy năm yêu nhau, chẳng có bánh kem, chẳng một món quà, chỉ có sáu chữ lạnh lùng thốt ra từ bờ môi bạn trai tôi: “Chia tay đi, Trịnh Vân Khê.”

Dù đã sớm đoán trước ngày này, nhưng khi tận tai nghe thấy, lòng tôi vẫn không khỏi xót xa, bờ mi cay đắng.

“Anh có thể cho em một lý do không?”

Chu Tố đáp lời bằng vẻ mặt lạnh nhạt quen thuộc: “Không có gì, chỉ là… anh mệt rồi.”

Đến cả lý do cũng trùng khớp với những gì tôi đã hình dung.

Tôi khẽ bật cười, một tiếng cười nhạt nhẽo khơi gợi sự khó chịu, khiến anh ta nhíu mày.

Nhưng tôi chỉ lơ đãng gật đầu, như một linh hồn lạc lối: “Được thôi, em đồng ý. Nhưng trước khi đoạn tuyệt, anh hãy chơi với em một trò chơi nhé!”

“Trò chơi gì?”

“Một tuần làm người lạ.”

Tôi chậm rãi giải thích luật chơi: “Chúng ta chỉ cần giả vờ như những người xa lạ trong vòng một tuần. Bảy ngày đổi lấy bảy năm, chẳng phải rất đáng giá sao? Khi trò chơi kết thúc, chúng ta sẽ chính thức đường ai nấy đi.”

Trước đây, tôi vốn là người thích đủ mọi trò chơi, từ game online, game mobile, game board đến trốn thoát mật thất,…

Ngay cả công việc của tôi cũng gắn liền với một công ty game.

Chu Tố có lẽ nghĩ rằng đây lại là một trò chơi mới nào đó mà tôi đang bày ra.

Nhưng với mong muốn rũ bỏ tôi càng nhanh càng tốt, anh ta đã đồng ý.

Thậm chí còn chủ động chuyển sang phòng khách ngủ.

Vẫn giữ vẻ ngoài lịch thiệp đến thế.

So với những người đàn ông xung quanh, những kẻ trở nên tự cao tự đại và đầy vẻ dầu mỡ sau khi đi làm, thì người đàn ông luôn giữ được vẻ ngoài lịch sự như anh ta lại có vẻ thanh thoát hơn nhiều.

Ngay cả việc chia tay với tôi cũng không phải vì ngoại tình hay những cuộc cãi vã nảy lửa.

Anh ta chỉ đơn thuần là mệt mỏi.

Mệt mỏi với tôi.

Mệt mỏi với mối quan hệ tình cảm nhạt nhẽo.

Mệt mỏi với viễn cảnh tương lai đã được vạch sẵn, có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Nhưng suy cho cùng, vẫn là mệt mỏi với tôi.

Nhưng đâu phải ngay từ đầu tôi đã trở thành một người đáng chán đến thế.

Khi mới quen anh ấy, tôi từng là “tiểu thái dương” nổi tiếng của cả trường.

Bạn bè vây quanh tôi nhiều vô kể.

Nhưng khi tôi bắt đầu xoay quanh anh ấy, ánh sáng ấy dường như đã tắt lịm.

Đêm khuya, sau bao ngày, tôi lại một mình nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Tôi tự nhủ: “Ngủ sớm thôi, Trịnh Vân Khê. Ngày đầu tiên của cuộc ‘cai nghiện’, tối nay không cần để nước nóng ở tủ đầu giường cho anh ấy nữa rồi.”

Chỉ còn bảy ngày nữa là đến ngày chính thức chia tay.

2

Ngày hôm sau là thứ Hai.

Chu Tố thức dậy sớm hơn tôi nửa tiếng, chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Khi vệ sinh cá nhân, tôi tách riêng đồ dùng cá nhân, bàn chải đánh răng, rồi thu hết mỹ phẩm về phòng ngủ, đóng cửa trang điểm.

Chu Tố phát hiện ra tuýp kem đánh răng đã đổi, gõ cửa phòng tôi: “Em cất hết đồ trong nhà vệ sinh rồi à? Kem đánh răng cũ đâu?”

Tôi đã thay quần áo xong, xách túi mở cửa, khách sáo nói: “Chẳng phải anh không thích kem đánh răng vị chanh sao? Em cất đi rồi.”

Ngập ngừng một lát, tôi nói tiếp: “Hôm nay anh dùng tạm nước súc miệng dùng một lần nhé, tối đi làm về tự mua cái mới.”

Anh ta lập tức nhíu mày: “Chỉ là một tuýp kem đánh răng thôi mà, có cần phải phân biệt rõ ràng như vậy không?”

Tôi cười gượng: “Vẫn là phân rõ ràng thì tốt hơn.”

Hôm nay tôi mặc áo phông trắng và quần yếm bò, chân đi giày thể thao, tết tóc đuôi sam lệch một bên, đeo túi ba lô.

Trang phục giản dị mà tinh nghịch, lớp trang điểm cũng rất đáng yêu.

Hoàn toàn khác biệt với hình ảnh một nữ nhân viên văn phòng cao cấp thường ngày của tôi.

Chu Tố có chút không quen, nhìn tôi mấy giây, dường như muốn phê bình vài câu.

Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại, anh ta đành đổi chủ đề: “Anh nấu trứng ốp la rồi, cùng ăn nhé!”

Tôi khách sáo từ chối: “Cảm ơn anh Chu, nhưng tôi đã hẹn đồng nghiệp đi ăn hoành thánh rồi, xin lỗi anh.”

Chu Tố lần thứ hai ngẩn người, vì cách xưng hô lịch sự mà xa cách của tôi – “anh Chu”.

Tôi không để ý đến anh ta nữa, bước ra cửa trước.

Anh ta đứng ngây người sau lưng tôi một hồi lâu, mới chậm rãi nhận ra, trò chơi “một tuần làm người lạ” đã thực sự bắt đầu.

Bước xuống lầu, tôi tự khen mình: “Ngày thứ hai của cuộc ‘cai nghiện’, đổi cách xưng hô rồi, Trịnh Vân Khê, có tiến bộ!”

Đồng nghiệp Thái Thái thấy tôi ở quán hoành thánh, kinh ngạc thốt lên: “Tuy nói là đi team building của công ty, nhưng Vân Khê cậu cũng thả lỏng quá rồi đấy!”

Tôi hất hất mái tóc đuôi sam của mình, làm bộ làm tịch nói: “Lúc dọn dẹp quần áo phát hiện ra cái quần mua hồi đại học vẫn mặc vừa, ái chà, trách sao thân hình mình giữ dáng tốt quá.”

Thái Thái lập tức trợn mắt: “Đôi khi, im lặng cũng là một loại công đức.”

Đến trước cổng công ty tập trung, các đồng nghiệp đều trêu chọc:

“Cuối cùng Vân Khê nhà ta cũng chịu bỏ mấy cái bình hoa di động kia rồi, ha ha ha!”

Cái gọi là bình hoa di động, chính là những chiếc áo sơ mi, chân váy, váy liền kiểu dáng đơn điệu, màu sắc nhã nhặn của tôi.

Đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu đi sự sống động.

Nhưng Chu Tố lại thích.

Bởi vì khi tôi ăn mặc như vậy, trông rất “xứng đôi” với anh ta.

Lên xe buýt lớn rồi, Chu Tố nhắn tin cho tôi:

[Trò chơi chính thức bắt đầu rồi sao?]

Tôi không trả lời.

Quy tắc cai nghiện thứ nhất: Không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của người lạ.

3

Hoạt động team building có chút tẻ nhạt, nhưng bữa tiệc nướng thì lại vô cùng vui vẻ.

Trong lúc chờ đợi, chúng tôi chia đội chơi game.

Từ Vương Giả Vinh Diệu, bài tây đến Ma Sói, chúng tôi chơi một lượt, và tôi thắng đậm.

Đồng nghiệp sụp đổ: “Trịnh Vân Khê, cậu gian lận đúng không?! Tại sao chơi game gì cũng thắng vậy?!”

Tôi tự giễu: “Đâu có, trò chơi tình ái, tôi thua thảm hại.”

Nói ra câu này, tôi mới nhận ra hóa ra tình cảm bảy năm cũng có thể dùng giọng điệu trêu chọc như vậy để nói.

Thái Thái trợn tròn mắt: “Ơ? Chẳng phải cậu có bạn trai quen nhau bảy năm rồi sao?”

Tôi vừa chia lại bài cho mọi người vừa tùy tiện nói: “À, người ta hết hạn, không gia hạn nữa.”

Các đồng nghiệp nhìn nhau, nhất thời không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi đặt trên bàn lại có tin nhắn đến.

Chu Tố: [Nhà còn thuốc hạ sốt không?]
​1499
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 08:06:12

[Full] Sau khi sống lại, ta và muội muội không còn cứu gã thư sinh rơi xuống nước nữa.​Chỉ bởi đời trước, nhờ có chúng t...
30/07/2025

[Full] Sau khi sống lại, ta và muội muội không còn cứu gã thư sinh rơi xuống nước nữa.

Chỉ bởi đời trước, nhờ có chúng ta trợ giúp, hắn một đường vinh hiển, trở thành dị tính vương.

Vì lời đồn bủa vây, hắn buộc phải cưới muội muội – người đã một lòng thương mến hắn từ lâu.

Nào ngờ trong phủ hắn sớm đã có một kỹ nữ phong trần.

Hắn oán nhà ta lấy ơn làm áp lực, khiến người trong lòng hắn phải làm thiếp.

Sau khi muội muội bị hành hạ đến chết, hắn lại đưa ta vào phủ.

Nhưng ta cũng chẳng phải đối thủ của người kia, chưa đầy năm năm đã bệnh nặng qua đời.

Phụ mẫu tóc bạc chỉ sau một đêm, dâng sớ lên triều đình, lại bị cáo tội vu hãm hoàng thất, gia sản bị tịch thu, cả nhà bị xử trảm.

Một lần nữa sống lại, chúng ta cố tình né tránh, không để gặp lại hắn lần đầu.

Nào ngờ hắn lại tự mình tìm đến, lớn tiếng chất vấn vì sao không cứu hắn.

1

Sáng sớm, tiếng ồn ào trước phủ khiến ta bừng tỉnh.

Ta khoác ngoại bào, vội vàng ra ngoài.

“Đại tiểu thư, tên lưu manh kia từ tảng sáng đã ngồi chực ngoài cổng, cứ khăng khăng đòi gặp người cùng nhị tiểu thư, thế nào cũng không chịu đi, người xem nên xử trí thế nào?”

“Phủ Đại Lý Tự danh vang kinh thành, chẳng lẽ lại đối đãi kẻ sa cơ như thế sao?”

Giọng điệu quen thuộc khiến ta giật mình.

Tạ Minh Lãng ngẩng đầu, ánh mắt dõi thẳng về phía ta, trầm mặc sâu thẳm.

Toàn thân mang theo khí chất cao quý do quyền thế dưỡng thành, trong mắt không còn dáng vẻ bối rối túng quẫn của kiếp trước.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã biết hắn cũng sống lại rồi.

Kiếp trước, ta cùng muội muội cứu hắn bên bờ nước, đưa về phủ.

Biết hắn chuẩn bị dự thi xuân vi, chúng ta sắp xếp riêng một gian phòng tĩnh lặng cho hắn chuyên tâm ôn tập.

Cơm nước do hạ nhân đích thân đưa tới, y phục là do thêu nữ trong phủ dùng vải quý đo may theo thân người.

Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng “Tạ công tử”.

Về sau, hắn trở thành người được bệ hạ sủng ái, ân trạch không dứt, ai ai cũng phải nhường nhịn hắn đôi ba phần.

Hắn quen được người người tôn trọng, nên rất khó chịu khi bị chỉ tay ra lệnh.

Gia đinh định động thủ, ta liền giơ tay ngăn lại, mỉm cười nói:

“Đã là sĩ tử lên kinh ứng thí, Hạ phủ ta há có thể khoanh tay đứng nhìn? Đưa ít lương khô cho vị công tử này là được, không được thất lễ.”

Gia đinh liếc hắn một cái, tỏ vẻ không phục.

Muội muội ta bước ra sau cùng, vốn thần thái rạng rỡ, song vừa nhìn thấy người bên dưới liền đờ người, ta vội nắm tay nàng, nhẹ vỗ hai cái.

Ta cố tình đứng trước mặt hắn mà căn dặn gia đinh nơi cửa:

“Về sau gặp loại chuyện này không cần bẩm báo, cứ theo lệ cũ, đưa cơm nước cùng ba ngày ngân lượng trọ lại trước sân là được.”

Hắn nhìn tấm ngân phiếu mỏng cùng mấy miếng lương khô cứng ngắc trong tay, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Ta hiểu rõ, kỳ thi xuân vi còn đến mười ngày, ba ngày ngân lượng hiển nhiên không đủ.

Nhưng Hạ phủ ta xưa nay vẫn thế: cứu nạn chứ không nuôi nghèo.

Nếu thật lòng muốn cầu danh, hắn ắt hẳn phải sớm tính toán, há có thể cứ mãi đợi người khác ra tay tương trợ?

Một hồi lâu, hắn hừ nhẹ một tiếng, hậm hực rời đi, còn buông lời:

“Các người sẽ hối hận vì hôm nay không chịu giúp ta!”

Về tới khuê phòng, muội muội có phần bất an.

Nàng lo lắng hỏi ta, liệu sau này hắn có tới cầu hôn chăng?

Ta khẽ cười trấn an:

“Nhà họ Hạ ta từng giúp không biết bao nhiêu thư sinh, chẳng lẽ ai tới cầu thân, chúng ta cũng đều phải gả đi?”

“Huống hồ lần này chúng ta nào có đưa hắn vào phủ, chỉ là trợ giúp thường tình, sẽ không dấy lên lời đồn đãi.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, song vẫn thấp thỏm không yên, còn nháo đòi phụ mẫu sớm định hôn cho cả hai.

Ta nghĩ lại, quả thật là kế sách ổn thỏa.

Nghe nói chúng ta muốn đàm hôn, phụ thân liền lấy ra danh sách, chọn lọc những đồng liêu và con cái trong triều còn chưa kết hôn để xem xét.
​748
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 05:12:25

[Full] Chồng tôi đi lính ba năm, giờ đã làm đến chức doanh trưởng, còn được phân cho hai suất người nhà đi theo quân.​Sa...
30/07/2025

[Full] Chồng tôi đi lính ba năm, giờ đã làm đến chức doanh trưởng, còn được phân cho hai suất người nhà đi theo quân.

Sau đó, anh ta về nhà đưa đi hai người.

Một là con trai chúng tôi, Lục Minh.

Một là goá phụ của anh trai anh ta – Triệu Nguyệt Nhi.

Con trai là huyết mạch ruột thịt, anh ta không nỡ để con chịu khổ ở nông thôn.

Triệu Nguyệt Nhi là vợ của ân nhân anh ta, anh ta muốn thực hiện lời hứa năm xưa.

Chỉ trừ tôi ra, anh ta nói:

“Tuệ Mai, em là vợ anh, sau này có cơ hội, anh nhất định sẽ quay lại đón em đoàn tụ.”

Kiếp trước, vì câu nói này, tôi một mình giữ căn nhà tranh dột nát, đợi suốt ba năm rồi lại ba năm.

Cuối cùng chết bệnh trên giường, cũng không thấy được bóng dáng anh ta.

Kiếp này, chưa đợi anh ta mở miệng,

Tôi đã sớm mua xong vé tàu.

Muốn đá tôi – người vợ từng chia ngọt sẻ bùi – ra ngoài?

Không có cửa đâu!

1

Tôi dùng hai con gà mái đổi được hai mươi đồng từ tay vợ của bí thư thôn.

Chị ta cười tươi, trêu tôi:

“Lục nhà em lần này về là định đón hai mẹ con lên đơn vị à?”

“Nghe nói trong quân đội ở toàn nhà gạch xanh, sân to nhà rộng, Tuệ Mai này, em đúng là có mắt nhìn người đấy, chọn được ông chồng tốt, sắp thành vợ lính rồi nhé.”

Người chị ấy gọi là “Lục nhà em”, chính là chồng tôi – Lục Tiêu.

Một tháng trước, trong một lần làm nhiệm vụ, anh ta lập công được thăng lên doanh trưởng.

Lãnh đạo rất coi trọng, đặc biệt thưởng cho hai suất đi theo quân.

Lần này về quê, anh ta là để đón người.

Tất cả người làng, hàng xóm lân cận đều nghĩ, người anh ta muốn đón đi là tôi và con trai – Lục Minh.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Dù là kiếp trước hay kiếp này.

Người Lục Tiêu muốn đưa đi, chưa từng có tôi.

Tôi cẩn thận nhét tiền vào túi quần.

Cười nhạt, nửa đùa nửa thật:

“Chồng em giỏi thế, không canh chừng cẩn thận, chẳng biết lúc nào sẽ bị hồ ly tinh dụ dỗ mất tiêu.”

Kiếp trước Lục Tiêu thăng quan tiến chức một đường, cuối cùng lên đến chức thủ trưởng.

Còn tôi – người vợ tào khang – thì chẳng hưởng được chút phúc nào, không tiêu được một đồng nào của anh ta.

Tất cả đều đổ dồn vào góa phụ của anh trai anh ta – Triệu Nguyệt Nhi.

Giờ được sống lại một lần nữa, tôi sẽ không ngốc nghếch để bọn họ qua mặt nữa.

Những gì thuộc về tôi, một phân cũng không được thiếu.

Hai mươi đồng đổi từ gà mái hôm nay chính là tiền đi đường của tôi.

Đổi tiền xong, tôi quay về nhà.

Còn chưa bước tới cổng, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả bên trong.

Trong sân, con trai tôi – Lục Minh – đang cầm giấy bút luyện chữ.

Nó ngồi ngay ngắn, bàn tay non nớt nắm cây bút chì đỏ, viết từng nét từng nét, rất nghiêm túc.

Thỉnh thoảng lại líu lo: “Bố ơi, bố xem con viết đẹp không?”

“Ít nói thôi, tập trung vào, mới viết ngày càng tốt được.”

Giọng người đàn ông được gọi là bố ấy, lạnh lùng nhưng nghiêm nghị.

Anh ta đứng thẳng tắp nơi đó, dáng người rắn rỏi, ngũ quan tuấn tú.

Vốn đã cao lớn, nay mặc thêm bộ quân phục càng thêm vẻ uy nghiêm oai vệ.

Đó chính là chồng tôi – Lục Tiêu.

Sáu năm trước, anh ta đói ngất trước cổng nhà tôi, tôi đã chia cho nửa chiếc bánh bắp.

Ba mẹ thấy anh ta tướng mạo đoan chính, lại không có nơi nương tựa, nên cho ở lại nhà họ Lâm làm con rể.

Sau đó gặp đợt tuyển lính, anh ta được chọn và vào quân đội.

Lúc ấy, tôi vừa mới sinh xong bé Lục Minh.

2

Trong sân nhỏ còn có một người nữa.

Là một cô gái dịu dàng, trầm lặng.

Ngũ quan mềm mại như nước, ánh mắt dịu dàng.

Khác hẳn với vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị của Lục Tiêu, cô ta cúi người, kiên nhẫn, thân thiện chỉ dạy cho Lục Minh.

Thấy bé viết sai, liền trực tiếp nắm lấy tay bé, dìu từng nét bút.

Đó chính là Triệu Nguyệt Nhi.

Giáo viên dạy thay của trường tiểu học trong thôn.

Vợ của người đồng đội đã hy sinh của Lục Tiêu.

Kiếp trước, cô ta là đóa “bạch liên hoa” chính hiệu.

Lúc này đã gần tới trưa.

Khói bếp trắng từ ống khói nhà hàng xóm đã lượn lờ bốc lên.

Ngoài sân, tiếng chim hót ve kêu râm ran hòa quyện.

Khung cảnh trong sân ba người bọn họ – một lớn hai nhỏ – hệt như một gia đình ba người đầm ấm, hạnh phúc.

Tôi cau mày, dồn lực đẩy mạnh cánh cửa gỗ, lớn tiếng cất giọng:

“Ôi chao, khách quý quá cơ! Hôm nay cô giáo Triệu rảnh rỗi đến tận nhà tôi thăm hỏi cơ à?”

“Mấy hôm trước tôi còn hỏi cô có rảnh dạy giúp thằng Minh, cô còn bảo nó ngu, không phải loại có thể học hành.”

“Sao hôm nay vừa thấy chồng tôi về là lập tức nhiệt tình chạy sang thế này?”

Tôi vừa dứt lời, mặt mũi Triệu Nguyệt Nhi lập tức tái nhợt.

Cô ta không dám nhìn tôi, trái lại còn rưng rưng nước mắt, yếu ớt quay sang giải thích với người đàn ông đứng bên cạnh:

“Anh Lục, em… em không có, chị Linh hiểu lầm em rồi.”

Đàn ông ai mà chẳng mê kiểu giả đáng thương kiểu bạch liên hoa này.

Nhưng mẹ đây thì không nuông chiều!

Kiếp trước là do tôi quá mềm lòng, quá hiền lành, mới rơi vào kết cục thê thảm.

Chưa đợi Lục Tiêu mở miệng, tôi đã nhanh tay kéo con trai mình – Lục Minh – lại bên cạnh.

“Lục Minh, con nói đi, trước đây cô Triệu có nói con ngu không?”

Một đứa trẻ sáu tuổi bị người lớn hỏi vặn, sao dám nói dối? Bé ngập ngừng rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi hài lòng cười nhạt: “Chính con nít cũng thừa nhận rồi, cô giáo Triệu, cô còn muốn chối nữa không?”

Tôi ngồi xổm xuống, ôm con vào lòng, mắt thì nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt Nhi không chớp.

“Con trai tôi mới sáu tuổi, cô nói nó ngu, chẳng phải cố tình đả kích tinh thần trẻ con sao?”

Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi lúc xanh lúc trắng, đôi mắt ươn ướt khẩn thiết nhìn về phía Lục Tiêu cầu cứu.

Tôi quá quen với ánh mắt này rồi.

Kiếp trước, mỗi lần cô ta diễn trò đáng thương trước mặt tôi, Lục Tiêu đều không chút do dự đứng về phía cô ta.
​454
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 02:52:34

Address

Phạm Ngọc Thạch
Ho Chi Minh City
7000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Người Đắk Lắk posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category