![[Full] Ta là cung nữ thân cận của Thái tử Huyền Trinh, cũng là gian tế của nước địch.Cần mẫn nằm vùng bảy năm, dựa vào ...](https://img4.travelagents10.com/377/474/1051424173774747.jpg)
31/07/2025
[Full] Ta là cung nữ thân cận của Thái tử Huyền Trinh, cũng là gian tế của nước địch.
Cần mẫn nằm vùng bảy năm, dựa vào tài nịnh hót, dỗ dành Thái tử băng sơn thành một đứa trẻ.
Ngay lúc ta sắp sửa triển khai kế hoạch, thân phận ta bại lộ.
Đây chính là tội chết!
Ta ôm chân Thái tử khóc lóc: "Điện hạ tha mạng, nô tỳ nguyện làm quân cờ của người!"
Huyền Trinh cười lạnh: "Ngươi mạng sống khó giữ, vậy mà còn muốn làm thê tử của cô?"
Ta: "?"
Huyền Trinh: "Ngươi có biết lập ngươi làm Thái tử phi, cô phải giải quyết bao nhiêu phiền phức không?"
"Thôi được, niệm tình ngươi một lòng si tình với cô, cô cũng không phải là không thể nghĩ cách."
"Nhưng hôn kỳ ít nhất cũng phải đến sau năm mới."
"Sao ngươi không nói gì, chẳng lẽ muốn đổi ý?!"
"Hay là chê quá chậm?"
"Ngươi, nữ nhân này thật tham lam."
"Nếu đã vậy, ngày mai thành hôn thì sao?"
"Nhiều hơn nữa, cô không thể cho ngươi."
"Im lặng là có ý gì?"
"Cô rất bận, không rảnh chơi trò úp mở với ngươi."
01
Đêm qua viết báo cáo tình hình gần đây của Thái tử Huyền Trinh suốt một đêm.
Mới chợp mắt được một lúc thì đã bị gọi dậy.
"Thanh Vu cô cô, điện hạ gọi người."
Ta dụi mắt bò dậy, đi đến Hoa Thanh Điện của Huyền Trinh.
Tuy được gọi là cô cô, nhưng ta cũng mới hai mươi tuổi.
Đến Đông cung bảy năm, giờ đây là cung nữ thân cận được Huyền Trinh tin tưởng nhất, ta cũng coi như thành công sau bao gian khổ rồi.
Đến Hoa Thanh Điện, Huyền Trinh đang tưới hoa trong sân.
Mặc trường bào rộng thùng thình, mái tóc đen như mực buông xõa, chỉ dùng một cây trâm ngọc màu xanh tùy ý búi lên.
Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến hắn trông thật hiền hòa, lười biếng.
Ta dừng bước, thầm than trong lòng, vẻ đẹp chết người này, dù đã hầu hạ bên cạnh hắn bảy năm, thỉnh thoảng ta vẫn bị kinh diễm.
"Điện hạ."
Ta tiến lên hành lễ, Huyền Trinh dừng tay tưới hoa, nghiêng đầu nhìn ta.
"Thanh Vu, lại đây, chải tóc cho cô."
"Vâng."
Huyền Trinh ngồi trên trường kỷ, ta đứng sau lưng nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.
Bỗng nhiên nghe hắn thở dài.
Tinh thần ta rung động, xuất phát từ bản năng nằm vùng, theo bản năng hỏi: "Điện hạ vì sao thở dài?"
Huyền Trinh khép hờ mắt, hơi nhíu mày: "Đêm qua cô ngủ không ngon giấc."
"Có một con chim, cứ kêu mãi bên ngoài điện."
Tay ta khựng lại, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Cô rất tức giận, liền sai người bắn nó xuống, lúc này mới phát hiện là một con bồ câu xám."
Trán ta rịn mồ hôi lạnh.
"Đúng rồi, trên chân con bồ câu còn buộc một mảnh giấy."
Huyền Trinh hơi ngồi thẳng dậy.
Nghiêng người ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong veo, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều khó hiểu.
Hắn cong môi cười: "Bồ câu cô đã sai người hầm rồi, còn mảnh giấy kia, Thanh Vu có muốn xem không?"
Cạch.
Cây lược trong tay rơi xuống đất.
Chạm phải ánh mắt của Huyền Trinh, ta lập tức quỳ xuống.
Xong rồi! Bại lộ rồi!
02
Bảy năm trước khi vào cung làm cung nữ, ta mang theo một nhiệm vụ.
Ở bên cạnh Thái tử, lấy được sự tin tưởng của Thái tử.
Đợi ngày sau hắn đăng cơ, ta sẽ là sát khí ẩn giấu bên cạnh hắn.
Vì vậy, nhiều năm qua, ta hầu như không có hành động gì, điều suy nghĩ nhiều nhất mỗi ngày chính là dò xét tâm tư của Thái tử.
Nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng vị Thái tử băng sơn kia.
Còn việc ăn cắp những thông tin bí mật quan trọng gì đó, thì thật sự là không có.
Những bức thư ta gửi đi, nhiều nhất cũng chỉ viết Thái tử gần đây ăn gì, chơi gì, ai lại chọc hắn không vui.
Cho nên… Ta đáng ra không đến mức bị tội chết chứ!
Trong ngục tối âm u, ta tự an ủi mình như vậy.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy, ta có thể thật sự không thoát khỏi kiếp nạn này.
Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống.
Đang tuyệt vọng, cửa lớn nhà ngục kẽo kẹt mở ra.
Ta vội ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh sáng chói mắt, ta nheo mắt lại.
Nhưng vẫn có thể nhận ra người đến từ dáng người, là Huyền Trinh.
Hắn mặc cẩm bào màu vàng nhạt, dừng lại ngoài cửa ngục, nhìn xuống ta từ trên cao.
"Thanh Vu, ngươi còn gì để nói không?"
Giọng nói lạnh lùng.
Ta nghẹn ngào, bỗng cảm thấy tủi thân.
Hắn cũng quá vô tình lạnh lùng, ta đã ở bên hắn bảy năm, bảy năm!
Nuôi một con chó cũng nên có tình cảm rồi.
Nhưng hắn đối với ta, sao vẫn lạnh nhạt như vậy.
Ta bây giờ vẫn chưa muốn chết.
Ta còn chưa công thành danh toại, còn chưa tìm được một lang quân tuấn tú thành thân.
Vì vậy ta quyết định tranh thủ một chút.
Ta quỳ trên mặt đất, bò lên vài bước, Huyền Trinh nhíu mày.
Ta phớt lờ sự chán ghét của hắn, nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt lưng tròng.
"Điện hạ còn nhớ lễ Thượng Nguyên sáu năm trước không? Lúc đó điện hạ bị bệnh, là nô tỳ cầu xin thuốc cho người…"
03
Sáu năm trước, ta mười bốn, Huyền Trinh mười hai.
Tuy là Thái tử, nhưng hắn lại yếu ớt, bệnh tật, hơn nữa Hoàng hậu Lâm thị qua đời khi hắn còn nhỏ, Lâm gia bị tước đoạt quyền lực, bị nhiều phía chèn ép, căn bản không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho Huyền Trinh.
Lúc đó, thế lực của Tứ hoàng tử dần dần vượt qua Thái tử.
Mẫu phi của Tứ hoàng tử được sủng ái, lại có cữu cữu là Vũ Uy đại tướng quân, nhất thời, trong cung thậm chí còn có lời đồn, nói Hoàng thượng muốn lập lại Thái tử…
Các thái giám cung nữ trong cung, đa phần đều rất biết xem xét tình thế.
Họ muốn nịnh bợ Tứ hoàng tử, vì vậy liền thuận theo ý của Tứ hoàng tử, ngấm ngầm bạc đãi, lạnh nhạt với Thái tử.
Năm đó, lễ Thượng Nguyên, trong cung tổ chức một buổi dạ yến long trọng.
Các phi tần và các hoàng tử công chúa đều tụ tập lại một chỗ, thưởng hoa, ngắm trăng, còn có pháo hoa rực rỡ.
Còn Huyền Trinh lại một mình ở Hoa Thanh Điện, toàn thân nóng bừng, sốt mê man.
Ta là người cứng đầu.
Sư phụ bảo ta phò tá, bầu bạn với Thái tử, vậy thì ta sẽ toàn tâm toàn ý với hắn.
1956
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 19:08:23