
23/01/2025
Tôi bắt gặp Hội An…
Hội An không gọi tên người ta bằng sự ồn ào, mà bằng cái tĩnh lặng trầm mặc của thời gian. Ở đây, từng bức tường vàng, từng mái ngói lợp rêu xanh như giữ lại hơi thở của hàng thế kỷ trước. Dưới ánh đèn lồng đỏ hồng dịu dàng, những con hẻm nhỏ dường như đang kể câu chuyện của riêng mình, chậm rãi mà sâu sắc.
Chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trên sông Hoài, ánh nến lập lòe từ những chiếc hoa đăng thả trôi mang theo bao điều ước lặng lẽ. Những giọt nước nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền, không nhanh không chậm, như nhịp thở của chính Hội An. Người lái đò khẽ đưa mái chèo, ánh mắt thoáng vẻ an nhiên như thể đã quen sống cùng cái trường tồn của mảnh đất này.
Đâu đó, mùi thơm nồng của món cao lầu quyện vào không khí, dẫn lối bước chân lữ khách qua những con đường đá mòn. Một người phụ nữ với chiếc nón lá cũ kỹ đang bày những mâm hàng nhỏ, nụ cười hiền khô nhưng đủ làm ấm cả buổi chiều muộn. Tôi tự hỏi: Liệu Hội An có đang giữ lại cho ta chút gì của chính mình trong những năm tháng đã qua?
Tôi ngồi lặng trên bậc hiên của một ngôi nhà cổ, nhìn dòng người qua lại. Hội An, dẫu mang trong mình dáng vẻ của quá khứ, nhưng lại có sức hút kỳ lạ khiến người ta muốn chậm lại, sống với hiện tại. Ở đây, mọi thứ hòa vào nhau một cách nhẹ nhàng: quá khứ và hiện tại, con người và thiên nhiên, bình yên và suy tư.
Có lẽ, Hội An không phải là một nơi chốn, mà là một trạng thái của tâm hồn. Một nơi để ta dừng lại, hít một hơi thật sâu, và nhận ra rằng, trong dòng chảy vội vã của cuộc sống, vẫn luôn có những góc nhỏ yên bình chờ ta tìm về.