Ninh Bình quê tôi ấy mà, không có những dãy nhà cao tầng nối cao tầng ngút tầm mắt, quê tôi cũng không có nhiều khu công nghiệp hiện đại với hàng trăm ống khói nghi ngút, quê tôi không ầm ĩ và ồn ào đêm ngày tiếng phương tiện giao thông như nhiều vùng khác. Quê tôi là vùng đất của chập trùng sông núi bao bọc lấy những con người Ninh Bình hiền hậu và chất phác, Những mái nhà, cánh đồng, con đường c
ứ nhỏ nhắn, xinh xắn một cách kì lạ, nằm xen lẫn giữa mênh mông của sông và núi, một bức tranh tuyệt đẹp của tạo hóa đã ban phát cho mảnh đất dấu yêu này. Có lẽ không vùng nào ở nước Việt mình mà hai chữ Non - Nước lại sâu nặng đến thế... Từ cố đô Hoa Lư ẩn trong vùng núi Trường Yên đến nhà thờ Phát Diệm, đều là dấu ấn của đá. Từ Tam Cốc cũ kĩ đến Vân Long và Tràng An, đều là mặt nước yên bình. Nếu sau một tuần làm việc căng thẳng, bạn muốn rời xa áp lực công việc, rời xa khói bụi và cái ồn ào của thành phố, hãy về với Ninh Bình, để được “lắng” và “tĩnh” trong cái xanh mướt của núi rừng, cái trong veo của sông nước.
Đến với Ninh Bình bạn sẽ không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cố đô Hoa Lư, sự tôn nghiêm của chùa Bái Đính, nhà thờ đá Phát Diệm, bất ngờ trước sự “nhào nặn” tài tình của tạo hóa ở khu hang động sinh thái Tràng An, khu Tam Cốc – Bích Động… hay sự độc đáo trong hệ động thực vật đa dạng của khu bảo tồn thiên nhiên đất ngập nước Vân Long,rừng quốc gia Cúc Phương, vườn Chim Thung Nham...
Thật khó để có thể dùng cái hữu hạn của ngôn từ để diễn tả hết được vẻ đẹp nơi đây, chỉ có thể nói rằng cái hồn của vùng đất mang tên Ninh Bình nằm ở trong tình của đất, trong sự thâm thuý của nền văn hoá, trong nết ăn, nết ở của con người nơi đây. Chỉ có thể đến đây và cảm nhận mà thôi! Hẹn gặp lại ở quê tôi Ninh Bình!