20/04/2025
TUỔI 40, VÀ CÁI TÁT CỦA CUỘC ĐỜI
Bạn đã bao giờ nhìn vào gương, thấy một người đàn ông hay người phụ nữ đang dần xa lạ chính mình?
Mỗi sáng thức dậy, công việc. Mỗi tối về nhà, lo toan. Những cuối tuần trôi qua trong siêu thị, những kỳ nghỉ lễ kẹt xe từ đầu ngõ…
Và rồi… bạn nhận ra: 10 năm qua, mình chỉ đi từ nhà đến cơ quan – mà gọi là sống.
Chị Hạnh – 42 tuổi, giám đốc nhân sự một công ty lớn.
Một buổi sáng, chị ngồi cà phê với cô bạn thân – người vừa điều trị ung thư xong.
Cô ấy nói: “Hạnh à, tao làm cả đời để dành tiền… nhưng khi đối mặt với cái chết, thứ tao tiếc nhất là không kịp ngắm hoàng hôn ở Hội An, không kịp đưa con đi chơi biển, không kịp cầm tay chồng một lần trên đỉnh Fansipan…”
Chị lặng người.
Chị từng trì hoãn chuyến đi Đà Lạt với con gái vì "bận họp". Từ chối tour Phú Quốc với nhóm bạn vì “phải giải quyết nhân sự”.
Chị luôn nghĩ: “Để lúc rảnh sẽ đi. Khi nào về hưu sẽ nghỉ ngơi.”
Nhưng thời gian có bao giờ rảnh? Tuổi trẻ có đợi ai?
Chiều hôm đó, chị về nhà, mở lại chiếc hộp cũ – nơi từng cất tấm bản đồ du lịch Việt Nam của hai vợ chồng khi còn son trẻ.
Màu giấy đã ngả vàng. Nét bút mơ ước vẫn còn đấy…
Chỉ có điều, người mơ ước ngày ấy đã đánh mất chính mình giữa những lần “để sau”, “từ từ”, “khi nào rảnh”.
Chị đặt tour đầu tiên sau 7 năm.
Một hành trình không chỉ để đi – mà để tìm lại cảm xúc, tìm lại những cái ôm vội giữa cánh đồng, tìm lại nụ cười của con khi được nghịch cát, tìm lại chính mình.
👉 Tuổi trẻ không lặp lại. Đừng để mình thức tỉnh khi mọi người xung quanh đã bắt đầu… chia tay cuộc sống.
👉 Đi để sống. Chậm lại để gần nhau hơn. Gia đình là chuyến tour quý giá nhất.
Đừng đợi đến khi không còn sức để leo đồi mới thấy tiếc những lần bỏ lỡ.
40 tuổi không muộn – nếu hôm nay bạn bắt đầu.
Hãy xách ba lô lên và sống thật sự.